Hãy Chăm Sóc Mẹ
Hãy chăm sóc mẹ (viết theo tiếng Triều Tiên: 엄마를 부탁해) là một tiểu thuyết của tác giả Hàn Quốc Shin Kyung-sook phát hành năm 2008.
Bạn có thật sự đã hiểu mẹ mình không? Có bao giờ bạn tự hỏi
“Mẹ ơi, mẹ có thích ở trong bếp không?” Khi cô hỏi câu này lần đầu tiên, mẹ chẳng hiểu nổi ý cô là gì.
“Hồi xưa mẹ có thích ở dưới bếp không? Mẹ có thích nấu nướng không?”
Mẹ nhìn cô chằm chằm. “Mẹ không nghĩ tới chuyện thích hay không thích ở dưới bếp. Mẹ nấu nướng vì đó là việc mẹ phải làm. Mẹ phải ở dưới bếp để nấu cơm cho các con ăn rồi còn đi học. Làm sao mà ta có thể chỉ làm những việc mình thích được chứ? Có nhiều việc ta phải làm cho dù ta thích hay không.” Mẹ nhìn cô với vẻ như muốn hỏi, Sao con lại hỏi vậy?, và lẩm bẩm, “Nếu chỉ làm những việc mình thích thì ai sẽ làm những việc mình không thích đây?”
“Thế thì, sao chứ ạ, mẹ thích hay là không?”
Mẹ đưa mắt nhìn xung quanh như đang định nói điều gì bí mật với cô, rồi cất tiếng thì thầm, “Nhiều lần mẹ đập bể chum”
“Mẹ đã đập bể chum sao?”
“Mẹ không thấy điểm kết thúc. Ít nhất là với công việc đồng áng, khi gieo hạt vào mùa xuân thì ta dược thu hoạch vào mùa thu. Ở chỗ gieo hạt rau chân vịt sẽ mọc lên cây rau chân vịt, ở chỗ tra hạt ngô sẽ mọc lên cây ngô… Còn công việc bếp núc thì sẽ không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Ta sẽ ăn sáng rồi ăn trưa rồi ăn tối rồi khi trời sáng thì lại ăn sáng… Sẽ tốt hơn nhiều nếu mẹ có thể thay đổi món ăn thường xuyên, nhưng bởi vì vẫn là những thứ rau dưa trồng ngoài đồng ruộng cả nên mẹ lúc nào cũng làm đi làmlại ngần ấy món. Khi cứ làm thế hết lần này đến lần khác, sẽ có những lúc ta thấy thật sự ngán ngẩm. Mỗi lúc cảm thấy gian bếp như nhà tù, mẹ lại đi ra sân sau nhặt cái nắp chum nào sứt sẹo nhất lên rồi dùng hết sức ném bộp vào tường. Chị gái bố con không hề biết mẹ làm thế. Nếu mà biết bác ấy sẽ cho rằng mẹ là người điên khi cứ đập nắp chum lung tung như vậy”
———————
Đọc cuốn “Hãy chăm sóc mẹ” của tác giả nguời Hàn Quốc Shin Kyung Sook mình cũng đã nhiều lần thầm khóc. Không phải bởi vì mình đã làm điều gì sai mà bởi mình đã hiểu mẹ chưa? Hay cũng là bởi vì chính mình cũng là một người mẹ với những khổ tâm và áp lực từ bếp núc.
“Hãy chăm sóc mẹ” khởi đầu từ tình huống “người mẹ” đi lạc ở trạm tàu điện khi lên Seoul để cả gia đình sum họp cùng nhau.
Trong cuộc tìm kiếm người mẹ ở hiện tại đó, dường như ai cũng có một cuộc tìm kiếm trong tâm trí của mình, từ những kí ức về “mẹ”, về vợ. Để rồi, hàng loạt câu hỏi được đặt ra: mình có hiểu về mẹ không? Mình hiểu mẹ được bao nhiêu? Thật ra sở thích của mẹ là gì? Thật ra cuộc đời mẹ lấy gì làm hạnh phúc vậy? Hàng vạn điều trăn trở bỗng dưng rơi ra ngập tràn trong tâm trí các thành viên trong gia đình…
Về tác giả:
Shin Kyung-Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul kiếm sống. Shin Kyung-Sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và gặt hái nhiều thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng đọc giả lớn và nhận nhiều giải thưởng văn học lớn trong nước cũng như trong khu vực. Với Hãy chăm sóc mẹ, cô trở thành nhà văn châu Á nổi tiếng bậc nhất năm 2009.
‘Mother, do you like being in the kitchen?’ When you asked this once, your mother didn’t understand what you meant. ‘Did you like being in the kitchen? Did you like to cook?’ Mother’s eyes held yours for a moment. ‘I don’t like or dislike the kitchen. I cooked because I had to. I had to stay in the kitchen so you could all eat and go to school. How could you only do what you like? There are things you have to do whether you like it or not.’ Mother’s expression asked, What kind of question is that? And then she murmured, ‘If you only do what you like, who’s going to do what you don’t like?’ ‘So – what – you liked it or not?’ Mother looked around, as if she was going to tell you a secret, and whispered, ‘I broke jar lids several times.’ ‘You broke jar lids?’ ‘I couldn’t see an end to it. At least with farming, if you plant seeds in the spring you harvest them in the fall. If you plant spinach seeds, there is spinach; where you plant corn, there’s corn. But there’s no beginning or end to kitchen work. You eat breakfast, then it’s lunch, and then it’s dinner, and when it’s bright again it’s breakfast again. It might have been better if I could have made different side dishes, but since the same things were planted in the fields, I always made the same panchan. If you do that over and over, there are times when you get so sick of it. When the kitchen felt like a prison, I went out the back and picked up the most misshapen jar lid and threw it as hard as I could at the wall. Aunt doesn’t know that I did that. If she did, she would say I was crazy, throwing jar lids around.’